Mà giờ khắc này, tại lồng ngực Diệp Trọng, máu tươi đã sớm khô cạn, cả người y nằm trên phiến đá trong mật thất, rõ ràng đã tắt thở, trên mặt không còn chút huyết sắc nào.
Tôn Kiến Nhân có chút thắc mắc nói với Cao Tử Hiên và Trương Hạo Đồng bên cạnh: “Các ngươi nói xem lão đại muốn nói cho chúng ta biết điều gì? Hắn cứ nháy mắt ra hiệu với ta mà không nói lời nào, ta cũng không biết ý hắn là gì...”
Cao Tử Hiên suy tư một lát, rồi nghiêm túc nói với hai người: “Ta biết lão đại muốn nói cho chúng ta biết điều gì rồi!”
“Ý gì? Ngươi đừng úp mở nữa, mau nói đi!”